Ami Wakeshima
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

CHAP 8: Broken – Tan vỡ.

Go down

CHAP 8: Broken – Tan vỡ. Empty CHAP 8: Broken – Tan vỡ.

Bài gửi  Ami Wakeshima Fri Nov 30, 2012 8:33 pm

Title: Có cái gì gọi là yêu thương? – What’s love?

Author : Ami Wakeshima

Characters : Kyumin

Disclaimer : Chỉ có cốt truyện là của Ami Wakeshima này thôi.

Rating : K+

Category : Romance,sad

Tình trang: on going

Summary :

Có cái gì gọi là yêu thương?

Khi con tim này đã nguội lạnh?

Cơn mưa lạnh như băng nhẹ rơi xuống.

Cơn mưa đầu mùa sắt như đá đâm vào tim.

Bầu trời cũng phải khóc…

Trái tim cũng phải khóc.

Tan vào cơn mưa này…

Rồi biết mất mãi mãi….

Nhưng liệu có được không. Khi đến công ty mới làm việc lại gặp một tay giám đốc mặt dày như tấm thớt?

Trái tim lạnh lùng này, rồi cũng có ngày phải tan chảy thôi…

—–

Note: fan của dbsk & snsd đừng đọc nếu các bạn không muốn thấy idol của mình là nhân vật phản diện.

Không bash bất cứ ai cả, có tật giật mình đọc mới thấy là tôi đang bash idol của các bạn.

Không mang ra khỏi [Only admins are allowed to see this link]

***

CHAP 8:

Broken – Tan vỡ.
Nhân vật:

+ Lee Sungmin.

+ Cho Kyuhyun.

+ Leeteuk.

+ Yunho.

+ Seohyun.

Hoạt cảnh:

+ Công ty KM

+ Café Star



**************









Reng reng reng!!! – Chiếc điện thoại của Sungmin reo lên. Là một số lạ.







- A lô? – Sungmin thắc mắc mở máy.







- Là anh đây Minie. – Chất giọng khàn khàn của Yunho từ bên đầu dây.







- Có chuyện gì? – Sungmin lãnh cảm hỏi, trong thân tâm dâng tràn một cỗ cảm xúc không nói nên lời. Cậu cũng đủ đoán được tại sao Yunho lại có số điện thoại của cậu rồi. Đối tác làm ăn mà! – Thật đáng mỉa.









- Năm giờ tại Star, anh cần nói chuyện với em.







- … – Sungmin hơi do dự, nhưng dù sao cũng nên giải thích với nhau cho rõ ràng, dù đã chia tay, nhưng cũng không nên mang thù hằn oán hận, sống như vậy cũng không có gì là tốt đẹp cả. – Được thôi! – Cậu đồng ý xong là tắt máy, cậu không muốn nghe nữa, bây giờ phải chuyên tâm làm việc.









Từ hôm lễ kỉ niệm công ty đến nay cũng đã được hai tuần, nhưng chuyện hot kia vẫn chưa tàn. Công ty này đúng là buôn dưa lê cao cấp mà! Bàn chuyện của họ còn chưa đã, xong lại quay sang nhìn lén cậu nữa. Từ hôm đó cậu cũng không nói chuyện với Kyuhyun và Jessica nữa (người lớn mà cứ như con nít ý!)









Từ hôm công bố lễ đính hôn, Seohyun ngày nào cũng đến công ty, anh anh em em với Kyuhyun trông rất mặn nồng, làm ai ai cũng ngưỡng mộ không ngớt.









- Minie! Có một số công văn vừa được mang đến, em lấy bộ số hai, bảy, mười, mười ba, mười bảy và hai mươi tám để giải quyết nhé. – Leeteuk mắt dán vào màn hình vi tính, miệng thì nói, tay phải đánh máy, còn tay trái thì chỉ cho Sungmin thấy mấy chục quyển công văn để trong góc tường. Đúng là siêu nhân văn phòng! Anh chàng đang làm mọi cách để được tiền thưởng cuối tháng, vì đang nhăm nhe cái đồng hồ Rolex trong khu thương mại đấy mà!









Sungmin mệt mỏi nhìn đống công văn, toàn bộ chỗ này đều phải đánh máy, còn phải đưa phương hướng giải quyết và tiêu chí nữa. Thiên tài như cậu đây mà còn thấy mệt! Huống chi dân thường! (anh ấy bị mắc bệnh tự cao ạ)









Mà dạo này việc trên công ty chất đống, còn phải tăng ca nữa, nên ai nấy mặt mũi như ma cà rồng thiếu máu: mắt thâm, môi nứt, da dẻ xanh xao. Chỉ có Sungmin là giữ được vẻ “trắng hồng đẹp xinh” mà thôi (=.=)









Đánh đánh đánh đánh đánh máy!!! Khí thế vô cùng, mắt vừa nhìn vào công văn, tay thì bay trên bàn phím!!! Không hề dừng một giây! Nhân viên công ty này quả là chăm chỉ cần cù! Thảo nào lương tăng vèo vèo như cá gặp nước! Nhất là phòng kinh doanh!



















Phòng họp phát triển KM.







Các nhân viên cốt lõi đều đã tề tựu đầy đủ. Buổi họp lần này rất quan trọng, nhằm giải quyết các vấn đề khó khăn và đặt ra ngành kinh doanh hợp lí nhất cho công ty sau năm năm hoạt động. Buổi họp này ảnh hưởng rất lớn đến tương lai KM.









Kyuhyun mặc áo vest lịch lãm bước vào, khác hẳn hình tượng giám đốc trẻ con thường ngày, hôm nay anh nghiêm túc hơn.









“Nghiêm túc khỉ gì, toàn là giả vờ, đồ cáo!” – Sungmin khinh thường nghĩ.









<< Tạm cắt ngang! Vì lí dó hết sức đơn giản: Ami Wakeshima không biết nên viết gì trong buổi họp này! Vì chỉ là học sinh còn đi học nên không bịa được! Người ta cười chết! Chỉ biết ngành sau khi bàn luận sôi nổi là lĩnh vực Thời trang và khu thương mại, sau này KM chỉ hoạt động ở hai lĩnh vực đó >>









- Cảm ơn mọi người đã đóng góp ý kiến. – Leeteuk sau khi hoàn thành xong bài diễn văn hết sức hùng hồn về lĩnh vực thời trang đồng hồ hào hứng nói.









- Được rồi! Buổi họp kết thúc! – Kyuhyun đúc kết. – Về phần các đề xuất, ngày mai tôi sẽ đưa công văn đã kí, chiếu theo đó mà làm. – Các nhân viên lục tục soạn đồ ra về, Sungmin cũng không ngoại lệ, nhưng Kyuhyun gọi giật cậu. – Còn Lee Sungmin phòng kinh doanh ở lại một chút.









- Có chuyện gì? – Cậu hỏi sau khi mọi người đều ra về.









- Sao cậu lại tránh tôi?







- Hở? – Sungmin khó hiểu. – Tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả. Sao anh cứ…









“Phèo” – Kyuhyun thở ra một tiếng. – Tôi là giám đốc, cậu là nhân viên. Khi tôi gọi cậu lên phòng CEO bàn việc, cậu viện cớ đau chân không đi được. Khi tôi bảo cậu đi cùng tôi đi bàn chuyện với đối tác, cậu viện cớ nhức đầu còn bị cảm. Khi tôi bảo cậu đi cùng tôi và một số nhân viên công tác, cậu lại viện cớ bệnh. Cậu là nhân viên kiểu gì hả? Không kể tới việc tư giữa chúng ta, nhưng việc công mà cậu còn trốn là sao?









- Ờ, tôi… tôi…









- Sao hả? Tôi nói đúng mà! – Kyuhyun tự hào vuốt tóc xoay người 360o.







- Hừ! – Sungmin khinh thường nhìn, mà nghĩ lại thì cũng là do cậu sai, thôi thì một lời xin lỗi cũng chẳng mất mát gì. – Được rồi! Tôi xin lỗi được chưa? – Nói rồi không kịp để Kyuhyun tiêu hóa hết, cậu đã bỏ đi.



















“Vớ vẩn thật! Một người đẹp trai như mình! Một người thông minh như mình! Một người có tiền đồ rộng mở như mình! Một người thời trang như mình! Một người… cả thế giới không ai bằng như mình!

Mà phải đi xin lỗi tên đó!!!!

AAAAAA!!!!!

Tôi bị khùng rồi!!!!”









Trong lúc Sungmin vừa đi vừa vò đầu bức tóc, thì bỗng đâu có một cô gái va vào cậu, như trên phim truyền hình: Cô gái sẽ té xuống, cậu sẽ đè lên cô ta, vô tình “cướp” luôn nụ hôn đầu đời của cô gái xấu số trong biển “giấy tờ” bay bay. Sau đó cô gái vì ủy khuất, nên nhảy xuống sông Hàn tự tử. Từ đó mỗi đêm chàng trai đều bị hồn ma cô gái quay về ám… (=_=)









Như sự thật không phải như vậy, hình như phóng viên đài truyền hình AmiW đi quá xa rồi.









- Ối! Mái tóc của tôi! – Rất tiếc giọng nói này là của Sungmin. – Rối cả rồi, cả áo cũng bị ướt nữa. Đây là café à, oh my god.









- Xin lỗi anh! Tôi vội quá. – Giọng nói của cô gái nào đó vang lên. Sungmin bực bội ngẩng mặt lên.









- Cô là ai? – Sungmin chau mày hỏi, không phải là nhân viên công ty.









- Tôi là Lee Seohyun, anh không biết tôi sao? – Sắc mặt cô gái hơi biến. – Mà áo của anh dơ rồi, xin lỗi.









- Không sao.









- Đây là danh thiếp của tôi, tôi sẽ chi trả phí giặt ủi.









- Không cần. – Sungmin đẩy tấm danh thiếp lại. – Chỉ là một vệt nhỏ thôi. – Thực ra là cậu cũng tức lắm, cái áo đẹp vậy mà. Tất nhiên là cậu biết cô ta là ai rồi nhưng mà cậu chẳng thèm quan tâm làm gì cho mệt, nên cứ nhong nhong bỏ đi để lại đống giấy tờ cho cô ta dọn.































Yunho hẹn cậu năm giờ mà giờ đã là bốn giờ năm mươi, thôi chuồn về trước luôn chứ trễ hẹn cũng kì.









Mà Lee Sungmin này sợ người khác phải chờ mình từ bao giờ ý nhỉ? Ngay từ hồi nhỏ cậu đã bắt người khác phải chờ mình rồi và cậu chẳng lấy làm điều gì mà áy áy cả. Nhưng Lee Sungmin bây giờ đã trưởng thành rồi.









- Xin lỗi đã để anh phải chờ. – Sungmin tới thì thấy Yunho đã chờ sẵn.









- Không sao, anh mới đến thôi. – Yunho cười khẽ.









- Có chuyện gì đây? – Cậu ngồi phịch xuống và đi thẳng vào vấn đề.









- Em thay đổi rồi Minie à.









- Tất nhiên! – Sungmin ngang ngược nói. – Tôi mà không thay đổi thì làm sao mà tồn tại được. Còn anh? Dạo này thế nào?









- Anh sống rất tốt. Anh nghĩ nên bàn giao lại biệt thự cho em.









- Không! Anh cứ việc ở đó với tổng biên tập đi, tôi cũng mua nhà rồi. – Sungmin uống một ngụm nước. – Vả lại, anh mà làm thế sẽ có người không vui!









- Minie à anh biết trong chuyện của chúng ta, anh có lỗi. – Yunho chân thành nói. – Nhưng anh chưa bao giờ muốn thừa nhận lỗi đó. Thực sự là khi em ra đi anh thấy rất đau đớn. Nhưng anh cũng không biết làm thế nào…









- Vì tổng biên tập… – Cậu nhắm hờ mắt. – Anh ta rất quyến rũ phải không? – Rồi cậu mở mắt ra, bên trong nó trống rỗng đến vô hồn, mặt thuỷ tinh trong suốt ngày nào đã vỡ tan. – Chúng ta là gay và chúng ta phải chấp nhận điều đó thôi đúng không nào? Phải chấp nhận rằng chúng ta chưa bao giờ yêu nhau thực sự, chỉ có một mình tôi là ảo tưởng mà thôi. Cũng có thể là do tôi chưa bao giờ tự nguyện “cho” anh nên anh đi bar rồi quen biết tổng biên tập chứ gì? – Sungmin cay đắng nói. – Nhưng thôi, bởi vì sau chuyện này tôi lại thấy mình tỉnh táo hơn nhiều rồi. Anh không cần biện giải vì tôi không cần một lời giải thích nào nữa, tôi chỉ cần anh đừng xuất hiện trong cuộc đời tôi là được!









- Được thôi. Bởi chúng ta gặp nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa…









Một lời đã nói, bốn ngựa khó qua.









Dằm trong tim chưa bao giờ được cởi bỏ, nó chỉ còn đó với bao đau thương và tĩnh lặng. Góc khuất trong tâm hồn mỗi người đều rất đẹp, nhưng quan trọng là người đó có khả năng giữ nó đẹp mãi hay không?









Nếu như, thời gian chỉ là một con thoi…



























Ami Wakeshima

Monday, July 02, 2012 / 10:00 PM =_=
Ami Wakeshima
Ami Wakeshima
Admin

Tổng số bài gửi : 188
Join date : 30/06/2012
Age : 27
Đến từ : Một nơi tựa như thiên đàng nhưng cũng không kém phần khổ cực.

https://amiwakeshima.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết